Tôn Kỳ ngồi tựa lưng vào gốc Lệ Chi, giống như người mất hồn, nhìn trời thất thần.
Trong đầu luẩn quẩn các loại suy nghĩ nhưng lại trống không chẳng nghĩ ra được cái gì.
Hắn nên làm gì đây?
Mệt mỏi quá! hắn không muốn nghĩ nữa.
Bôn ba từ Ma giới, Yêu giới, Đại Hải tới Thần giới, trải qua vô vàn chuyện, không ít lần tuyệt vọng nhưng khi tuyệt vọng đến vẫn không thể nào thoát ra được.
Thường bị đau không có nghĩa là không thấy đau.
Lúc này hắn đang rất đau.
Trời đất này có chỗ nào cho ta dung thân?
“Thảo, ngươi nói thử xem chúng ta phải làm gì?” Tôn Kỳ cười đau khổ hỏi.
Lệ Chi cành lá xào xạc như đáp lời hắn.
“Ngươi cười ta sao?” Tôn Kỳ nâng hồ lô, dốc ngược, ừng ực uống, rượu chảy xuống hai bên mép.
“Phải! ta là một kẻ hèn nhát. Ngươi cứ cười ta đi!”
Tôn Kỳ lại nốc một ngụm rượu.
“Ta sợ! giết bọn chúng ta sợ trừng phạt, vậy thì nỗ lực bao nhiêu năm đều đổ sông đổ biển. Nhân tộc cũng không phải tuyệt diệt, chết mấy tỷ người mà thôi, còn có thể hồi phục. Không phải sao?”
Tôn Kỳ cười nói điên điên khùng khùng.
“Nhân tộc còn, hy vọng vẫn nguyên vẹn.”
“Mấy tỷ người coi như… hy sinh đi! ta không thể vì bọn hắn mà đi chết! Đây là… đại kế, hy sinh cái nhỏ để giữ cái lớn.”
“Bỏ chốt giữ vua! ha ha… ta chính là vua, bọn chúng là chốt. Vứt bỏ bọn chúng có gì sai.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/3129038/chuong-800.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.