Nguyên Sa thoải mái dang rộng cánh tay, mặc ngươi tra xét. Tôn Kỳ tiến lên đối diện hắn, cách một bước chân, mỉm cười tự tin.
Nguyên Sa hừ lạnh, tự tin không kém, muốn chơi tâm lý sao? ta không sợ! ta cũng đã không còn là cái tiểu tử, ta thế nhưng tương lai là Sáng Thế Chủ.
Để Tôn Kỳ lục soát, không ai có ý kiến, hắn đã dùng cả tính mạng của mình ra bảo đảm, nếu để người khác ra tay, hắn có khi lật lọng đổ thừa. Để Tôn Kỳ ra tay, kết quả thế nào hắn cũng phải chấp nhận.
Mọi người bị tự tin của Tôn Kỳ dao động không sai, nhưng lý trí còn đó, cũng không cho rằng Tôn Kỳ đúng.
Tôn Kỳ đảo trái đảo phải, vòng qua vòng lại mấy lượt, hắn chưa ra tay, mới chỉ dùng ánh mắt quan sát. Dừng lại tại trước mặt Nguyên Sa, Tôn Kỳ vẫn cái vẻ mặt tiểu nhân đắc trí, cười âm hiểm nói:
“Ám Vô Giới, vật quan trọng như vậy, chắc chắn không thể nào để trên người hoặc túi trữ vật… chẹp, chẹp… vậy có thể ở đâu?”
“Giấu đi nơi khác rồi sao? khả năng rất thấp, thời gian quá ít, chỉ có vài phút. Hời hợt giấu đi ngươi chắc chắn sẽ không làm, Ám Vô Giới là đạo khí không tỉ mỉ bố trí là không thể che giấu, nếu bị nhặt được, chẳng phải tiện nghi người khác.”
Tôn Kỳ từng câu từng chữ đều đánh tránh trúng tim đen Nguyên Sa.
Nguyên Sa cố làm ra vẻ bình thường, nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi gió. Trong lòng không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-to/2413759/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.