Trung giật mình nhìn lên chiếc điện thoại ở trước mặt, đây là chiếc điện thoại thuỳ mới được ông Thông mua cho. Điện thoại sịn nên hình ảnh cũng nét lắm, từng dòng, từng chữ trước mắt làm Trung bất giác nổi da gà.
Nhưng rất nhanh sau đó Trung nghĩ xem bản thân cần phải nói gì. Khi mà 6 con mắt đang đổ dồn về phiá Trung chờ đợi. Ánh mắt ngùn ngùn lửa hận của Thuỳ với Trung không đáng sợ bằng ánh mắt của ông thông. Ánh mắt của ông bố vợ nhìn mình, khiến Trung có cảm giác như ông đang cố gắng nhìn thấu tim gan xem Trung nghĩ gì. Nó uy quyền và đáng sợ ghê lắm.
- Sao không biết phải nói gì sao?
Tiếng Thuỳ làm trung vội vã trả lời:
- Nói cái gì, tự nhiên đưa mấy cái ảnh bánh kem bảo người ta nói. Em mới ở viện về, đã ăn được bánh kem đâu.
- Anh đừng có mà giải ngu với tôi, anh nhìn đi, có nhìn thấy cái nick này tên là Phạm thị cúc không?
Trung vẫn cố chấp mà cãi:
- Thì sao, bạn của em thì sao anh biết được, còn nếu em thích ăn thì đợi khoẻ hẳn anh mua cho hẳn cái hai tầng mà ăn cho đã. Giờ mẹ bảo em vẫn phải kiêng mấy đồ này.
Bà Thu không hiểu chuyện lắm, thấy con rể nói thế thì cũng bảo:
- Nó nói đúng đấy, thôi vào nhà mà nghỉ đi, chạy chân đất ra đây thế này à.
Chỉ có ông Thông là vẫn chưa nói gì, ông đang đứng lặng yên quan sát từng biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-nguoi-cu/3251664/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.