Sáng hôm sau trung về, còn cúc thì đến trường, học lực của cúc khá tốt nên mỗi khi bắt đầu vào tiết học là cúc gần như gạt hết mọi chuyện, chỉ tập trung vào nghe giảng.
Thế nhưng khi trở về, gặp bác chủ nhà đi thu tiền phòng thì cúc thoáng giật mình. Ở đây bác không bắt bọn cô nộp liền mấy tháng, mà tháng nào nộp tháng đấy cho nhẹ.
Cúc thấy bác chủ thì hơi ái ngại, bình thường mỗi phòng ở đây bác thu 1 triệu năm trăm nghìn một phòng. Nhưng vì phượng là họ hàng đằng xa nhà bác, nên bác giảm cho bọn cô phân nửa. Vậy là mỗi tháng cúc và Phượng chỉ phải nộp 800 nghìn, chưa kể điện nước.
Thêm điện nước nữa chắc cũng hơn 9 trăm nghìn, cúc định mở lại xin bác thư thư cho vài hôm để cúc suy nghĩ xem có nên ở đây hay chuyển đi. Dẫu gì chỉ 1 2 tháng nữa cúc cũng bắt đầu đi thực tập rồi, chuyển đi chuyển lại cũng mất công.
Còn chưa kịp mở lời thì bác đã đưa tay đẩy cao cái gọng kình rồi vẫy vẫy cúc mà bảo:
- bác bảo này, thằng người yêu của mày ấy, cố mà giữ vào, giờ người tử tế như nó hiếm lắm con ạ.
Cúc cười méo mó đáp lại:
- dạ, dạ
- tiền phòng của mày nó đóng luôn cho rồi đấy, nó còn nhờ bác để ý đến mày hộ nữa. Công nhận cái thằng, ăn nói thì nhẹ nhàng, mà lại quan tâm người yêu thế chứ. Bác là bác cũng phải ghen tị với mày đấy, cố mà giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-nguoi-cu/3251654/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.