Bốn năm sau.
"Mẹ ơi mẹ, sắp nghỉ hè rồi, mẹ đưa Sầu Riêng đến thành phố A chơi được không ạ?" Một bé gái hơn bốn tuổi xinh xắn, đáng yêu vừa chạy từ trường mẫu giáo về thì ôm mẹ xin xỏ.
Cô hỏi con với vẻ chần chừ "Sao con lại muốn đi chơi ở thành phố A?"
Cô bé Sầu Riêng hồn nhiên trả lời "Cô giáo nói ở thành phố A có rất nhiều khu vui chơi lớn, không buồn chán như quê mình đâu... Được không mẹ?"
Nhìn đôi mắt hồn nhiên chớp chớp kia, cô chẳng thể nói là không được. Thành phố A, đang anh đang sống. Người đàn ông tuyệt tình, không có trái tim. Nhưng cũng là người đàn ông mà Ngọc Nhi cô yêu duy nhất trong cuộc đời này.
Bốn năm trước, cô cùng con gái đến một vùng quê ở miền Bắc đất nước, cách nơi anh ở hơn hai nghìn kilomet. Cô không còn một người thân nào nữa. Việc rơi xa nơi mình đã từng sinh sống, đến một vùng đất mới, làm lại từ đầu cũng rất tốt. Chỉ là thời gian đầu, khi cô vừa tới đây, mấy người trong làng thấy cô không có chồng mà có một đứa con nên nhìn cô bằng nửa con mắt. Mọi người nói với nhau rằng "Có lẽ cô ta không chồng mà có con nên làm xấu mặt gia đình rồi bị gia đình cho đến đây sống"
Có một số ít đồng cảm với cô, họ nói "Không chồng mà có con thì sao chứ? Cô ấy vẫn có thể tự nuôi con được. Còn hơn mấy cô gái biết mình có thai lại đi phá bỏ"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-cua-anh/1953031/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.