Những sau đó anh không đụng vào cô. Sáng sớm anh đến công ty thật sớm. Tối đến về nhà thật muộn, vào phòng thăm Sầu Riêng, đắp chăn cẩn thận cho con bé. Sau đó vào phòng ngủ thì cô đã ngủ. Có những lúc cô chưa ngủ nhưng cũng giả vờ đã ngủ rồi. Anh nhìn cô một lúc rồi sang phòng kế bên. Đã có nhiều lần, cô muốn mở lời xin lỗi anh nhưng cái lòng tự cao chết tiệt của người phụ nữ đã ngăn cản cô.
Từ ngày hôm đó, như có một bức tường vô hình dựng lên giữa anh và cô. Nó cứ ngày một cao hơn, vững chãi hơn khiến hai người ngày càng xa cách vì nó. Đã nhiều đêm không ngủ được, cô có một suy nghĩ: Nếu cứ như thế này mà anh và cô ngày càng xa cách nhau cũng thật tốt. Cô có thể rời đi, chỉ lo cho Sầu Riêng tội nghiệp vừa vui vẻ vì được sống trong một gia đình có đầy đủ cha mẹ, nay lại phải đối mặt với việc chọn lựa sống cùng với bố hay mẹ. Nhưng con bé có lựa chọn sống với ai cũng được. Chỉ cần là điều con bé muốn thì cho dù có chọn bố hay mẹ cô cũng sẽ tôn trọng quyết định của con.
Sầu Riêng, có lẽ ngay từ đầu cô không nên đặt cái tên này cho con. Sầu Riêng, nỗi buồn của riêng mẹ...
....
Hôm nay, anh trở về nhà trong trạng thái say khướt. Quần áo toàn mùi rượu. Dì Liên đỡ anh vào phòng thì giao lại cho cô, dì lo đi lấy nước để lau người cho anh. Khi dì bê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-cua-anh/1952989/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.