"Anh có nói câu đó sao? Sao anh lại không nhớ? Em có ghi âm lại không?"
Vừa đau vừa tức, như có một đám khói phun trào trên đầu cô. Chẳng phải người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời sao? Mới bốn năm, sao anh lại trở nên vô sĩ thế này? Nhiều khi cô tự hỏi, liệu đây có phả là Phong Thành của mà cô quen biết không? Hay đã có một người nào đó nhập vào.
Nhìn cô hờn dỗi, anh cảm thấy rất vui. Rất lâu rồi anh mới được nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Từ ngày gặp lại, sống chung với nhau đã hơn ba tháng. Mọi cảm xúc của cô anh đều để tâm nhưng có vẻ như cô không vui. Suốt ngày im lặng vô cảm. Không vui cười, không khóc lóc, cũng không tức giận. Thà rằng cô mắng chửi anh cũng được, nhưng đừng im lặng không nói. Cảm giác thật sự rất khó chịu ở tim.
Nhưng hôm nay, cô lại như một đứa trẻ, dỗi hờn vì những hành vi quá đáng của anh tối qua. Gánh nặng của anh, cuối cùng cũng biến mất.
Anh ngồi dậy, ôm lấy cô từ phía sau "Anh xin lỗi, lần sau đừng giấu anh uống loại thuốc có hại cho sức khỏe đó nữa được không? Anh sẽ kìm chế bản thân"
Nghe giọng nói trầm thấp ấm áp cùng với thái độ chân thành tình cảm của anh, cô rất muốn khóc. Muốn nói cho anh nghe bốn năm qua mình đã vất vả như thế nào. Nhiều đêm nhìn con ngủ mà nhớ anh nhiều ra sao. Hay những lời chỉ trỏ của hàng xóm đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-cua-anh/1952985/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.