Nhã Ân nhìn theo bóng cô ta, vẽ mặt đầy hài lòng rồi quay người tiến tới chỗ Vương Đình Phong. Cô quở trách anh:
''Sao khi nãy anh lại nói như vậy với mẹ?''
Anh thản nhiên đáp:
''Thì mẹ sai nên anh nói lại thôi.''
''Nhưng anh vẫn không nên dùng thái độ đó để nói với người lớn hơn mình.''
''Anh không thấy mình làm gì sai cả. Mẹ luôn mắng vợ một cách vô cớ nên anh không thích.''
Cô biết anh thương cô, không thích mẹ mắng cô có điều anh càng bảo vệ cũng như vậy càng khiến mẹ ghét hai người hơn. Cô không sợ bản thân thiệt thòi chỉ sợ có người nào đó làm anh tổn thương.
Nhã Ân nắm lấy tay Vương Đình Phong, vui vẻ nói:
''Lần sau mẹ có nói gì anh cũng đừng cãi lại.''
''Lỡ mẹ đánh vợ thì sao?''
''Mẹ sẽ không đánh em đâu. Anh càng cư xử như vậy càng khiến mẹ ghét em hơn. Anh có muốn mẹ ghét em không?''
Vương Đình Phong vội vàng lắc đầu:
''Anh không muốn.''
''Vậy thì anh đừng cãi lời mẹ là được. Và còn một điều nữa...''
''Là điều gì?''
''Anh không được lại gần cô ta đâu đấy.''
Không cần phải nói thẳng tên, Vương Đình Phong cũng hiểu vợ mình đang ám chỉ đến ai. Anh mỉm cười gật đầu hứa với cô. Anh rất biết giữ lời hứa nên chắc chắn sẽ tránh xa Như Ly. Và anh đã thực hiện nó từ sáng đến giờ rất tốt.
Cảnh tượng hạnh phúc của hai người thu gọn trong tầm mắt của Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632829/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.