Đáp lại anh là một nụ cười gượng gạo. Bây giờ có mới phát hiện anh không những trăng hoa mà còn tự phụ. Trong lòng cô có chút hối hận, tuy trước kia anh ngốc nghếch nhưng rất dễ thương và yêu vợ chứ không như bây giờ, một tên vô liêm sỉ.
Tránh việc anh tiếp tục khoe khoang, cô liền nói sang chuyện khác:
''Anh không sợ vợ phát hiện ra sao?''
''Có một chút. Với lại đàn ông có nhân tình bên ngoài là chuyện bình thường chỉ cần biết điểm dừng là được.''
Nhã Ân không đáp chỉ cười nhạt. Cũng may là hiện giờ anh đang mất trí nhớ nếu không anh đã ăn vài cái bàn tay vào mặt. Cô tưởng tượng nếu như lúc trước lấy nhau không bị ngốc thì có lẽ bây giờ trên đầu cô đã có cặp sừng dài 2m rồi.
Cô quay sang lén lườm anh một cái rồi đút thẳng miếng cơm vào miệng khiến anh ho lên sặc sụa. Nhân lúc anh buông lỏng, cô gỡ tay anh ra rồi đứng dậy, ngữ điệu đầy giận dỗi:
''Cơm anh cũng đã ăn xong rồi, không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép.''
Dứt lời, cô quay lưng giỏi đi bỏ mặc cả đống bát đũa trên bàn mà không thèm dọn. Khi ấy anh vẫn còn ho lên từng cơn nên chẳng thể giữ cô lại. Anh nhìn theo bóng cô khuất dần đến khi cánh cửa gỗ vang lên một tiếng “rầm” thật lớn mới ngừng ho.
Cô ác thật suýt nữa thì anh chết vì sặc. Tâm tình cô thay đổi bất thường, không biết khi nào vui khi nào giận nhưng càng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632717/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.