''À dạ!''
Vương Đình Phong xấu hổ không biết trốn đâu cho hết.
Trong phòng khách không có người nên anh cứ nghĩ chỉ mình anh nghe thấy tiếng anh nói, nào ngờ nó lại vang vọng như vậy. Nếu như Nhã Ân về nhà sớm hơn thì anh đâu ra nông nỗi này.
Vương Đình Phong nhìn bác Lâm, nở một nụ cười sượng trân nói:
''Cháu sẽ tiết chế lời nói. Bác đi ngủ đi ạ!''
''Không sao, dần dần cũng quen thôi mà.''
Bác Lâm quay người chuẩn bị lên lầu thì đột ngột dừng lại. Đôi lông mày rậm khẽ chau lại, bác hỏi:
''Mà thiếu gia có ngửi thấy mùi gì không?''
''Mùi sao?''
Vương Đình Phong vội vàng kiểm tra người mình rồi xung quanh chỗ anh đứng. Được một lúc thì lắc đầu:
''Cháu có ngửi thấy mùi gì đâu?''
''Mùi khét đấy!''
Bác Lâm nhẹ nhàng nói một câu rồi nhún vai quay người rời đi. Dường như hiểu được bác đang nói đến chuyện gì Vương Đình Phong im lặng không đáp mà tiếp tục chờ đợi.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi, âm thanh tích tắc của đồng hồ liên tục kêu. Khoảng 20 phút, sau bên ngoài vọng lại tiếng xe.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tần Hạo Thiên đưa Nhã Ân tới một số nơi đi dạo nói chuyện rồi mới trở về nhà. Dừng xe trước cửa biệt thự, Tần Hạo Thiên xuống xe trước mở cửa cho cô. Mọi hành động ân cần của anh ta ngay cả những lời anh ta nói với Vương Đình Phong ở nhà hàng, cô biết tất cả đều là thật. Đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632700/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.