Vừa đi được vài bước, chiếc ghế xoay sau bàn làm việc đột ngột quay lại, Vương phu nhân vắt chéo chân ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chằm về phía hắn.
Vương Đình Viễn ngạc nhiên vội bước tới gần:
‘‘Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?’’
Bà ta chau mày:
‘‘Không ở đây thì làm sao gặp được con? Mấy ngày nay con đã đi đâu? Kể từ ngày nhận chức chưa một lần con đến công ty. Con có biết mẹ vất vả lắm mới giành được vị trí này cho con không?’’
Vương Đình Viễn chẹp miệng một tiếng, đôi chân dài tiến đến phía tủ lấy ra một chai rượu. Thuận tay bật nắp rồi cứ thể cầm lên uống thẳng, giọng điệu đầy bỡn cợt đáp lại:
‘‘Chẳng phải bây giờ con đã tới công ty làm việc rồi sao? Mẹ không cần phải đến tận công ty để cằn nhằn con chuyện này.’’
‘‘Không cằn nhằn? Con có biết trong những ngày con không ở đây thằng Phong đã lên chức giám đốc rồi không?’’
Vương Đình Viễn nhướn mày ngạc nhiên, không ngờ hắn chỉ đi có mấy ngày mà mọi chuyện thay đổi nhiều đến vậy. Những ngày qua trong đầu hắn chỉ toàn kết quả xét nghiệm và việc níu kéo Gia Hân bên cạnh nên đã bỏ bê nhiều thứ. Đặt chai rượu vang xuống bàn, hắn hỏi:
‘‘Trước khi xảy ra tai nạn ba không để lại bất kỳ bản di chúc nào làm sao anh ta có thể lên chức giám đốc?’’
Vương phu nhân đáp lại bằng giọng điệu không mấy vui vẻ:
‘‘Làm sao mà mẹ biết được. Chuyện Vương Đình Phong đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632343/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.