‘‘Cảm ơn cô!’’
Y tá cúi đầu kính cẩn rồi nhanh chóng rời đi.
Gia Hân vào trong, từng bước chân đều thể hiện sự uy quyền. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện ghế trưởng khoa, cô cầm bảng tên trên bàn nhẹ nhàng xoa vài cái khoé môi liền nở một nụ cười đầy ý vị.
Bỗng, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Bác sĩ Trương từ bên ngoài bước vào, thấy Gia Hân đang ngồi ở ghế chờ liền chỉnh sửa lại trang phục cho chỉnh tề rồi lên tiếng:
‘‘Cô đợi tôi có lâu không?’’
Nghe thấy giọng nói, Gia Hân đặt bảng tên xuống đồng thời tạo ra một tiếng động khá lớn khiến bác sĩ Trương giật mình. Cô hạ kính mắt xuống, trả lời lấy lệ:
‘‘Không lâu lắm! Vừa đủ sự chờ đợi của tôi.’’
Bác sĩ Trương cười khà khà hai tay xoa vào nhau đi tới chỗ ngồi. Ông nhìn Gia Hân đầy kính nể, ngữ điệu cũng có phần kém cạnh hơn:
‘‘Không biết hôm nay cô tới đây tìm tôi có chuyện gì?’’
Gia Hân xoay ghế đối diện với ông:
‘‘Tôi muốn hỏi và nhờ ông một số việc.’’
‘‘Dạ vâng, nếu là cô thì tôi luôn sẵn sàng trả lời.’’
‘‘Thế thì tốt!’’
Gia Hân tỏ ra hài lòng. Cô lấy trong túi ra một tờ giấy đã có nhiều nếp nhăn như bị vò nát từ trước đó. Đặt lên trên bàn đẩy về phía bác sĩ Trương, hỏi:
‘‘Chắc là ông còn nhớ tờ giấy xét nghiệm này chứ?’’
Bác sĩ Trương cẩn thận cầm tờ giấy lên đọc. Đôi lông mày rậm khẽ chau lại, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632334/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.