Bầu không khí trong phòng chẳng mấy vui vẻ. Không có lấy một tiếng người nói chuyện, chỉ có âm thanh của chén đũa va chạm vào nhau.
Trên bàn ăn phận ai lấy làm, mỗi người một tâm trạng. Vương phu nhân vẫn như thường ngày điềm nhiên thưởng thức bữa tối. Vương Đình Phong và Gia Hân trông có vẻ vui hơn mọi người. Thỉnh thoảng hai người còn gắp thức ăn cho nhau.
Chỉ có duy nhất Như Ly nuốt không trôi, cô ta ngồi đối diện với Vương Đình Phong nên mọi hành động của anh đều thu gọn trong tầm mắt. Bàn tay nắm chặt chuôi nĩa đến nỗi hằn nên vết đỏ dài sọc. Đồ ăn ở chỗ cô ta nhanh chóng nguội lạnh vì không tới một đụng đũa.
Trên bàn ăn thì vậy, nhưng ít ai biết được ở bên ngoài có một người đang nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau. Bác Lâm sau khi biết chuyện thường hay chú ý đến Nhã Ân. Bác thấy cô cặm cụi làm việc mặc cho những công việc đó có thể đợi đến ngày mai.
Dù cô không nói nhưng bác vẫn cảm nhận được nỗi buồn phảng phất trong đôi mắt cô. Phận làm vợ nhưng lại không được nhận mình là vợ, suốt những năm tháng chung sống hai người đâu có nhiều kỷ niệm để gợi nhớ.
Lúc trước thì chồng ngốc, bây giờ thì mất trí. Số cô đúng thật bạc bẽo. Có mấy lần bác bắt gặp cô ngồi trước di ảnh mẹ mình rồi khóc, lúc đó bác cũng thương cảm. Nhưng biết làm thế nào được, Bác sống lâu năm ở đây nên biết rõ tính cách Vương Đình Phong.
Thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632325/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.