Hơn 20 năm qua không ngày nào là bà ta không nhớ tới con gái mình. Dù đã cho người tìm kiếm ở rất nhiều nơi, rất nhiều thời gian nhưng kết quả nhận lại vẫn chỉ là con số 0.
Bà ta vu vơ nghĩ những chuyện quẩn quanh trong đầu, đột nhiên tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Bà ta lau nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, sụt sịt vài tiếng rồi cầm điện thoại xem.
Lướt nhìn màn hình, số máy gọi đến là số máy của bệnh viện. Bà ta chau mày khó hiểu rồi nhấc máy:
‘‘Tôi nghe! Có chuyện gì mà gọi giữa nửa đêm thế này?’’
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái. nghe ngữ điệu xem chừng rất gấp gáp và nghiêm trọng:
‘‘Thưa phu nhân đã có chuyện lớn xảy ra rồi.’’
Vương phu nhân vẫn thản nhiên như không đi lại về phía ghế sofa. Nhấp một ngụm rượu vang, hỏi:
‘‘Chuyện lớn là chuyện gì? Không lẽ chồng tôi tỉnh dậy?’’
‘‘Dạ không còn nghiêm trọng hơn như vậy nữa. Tôi nghe nói đã có người làm thủ tục chuyển viện cho Vương Lão gia. Và và bệnh viện đã đồng ý, còn Vương Lão gia đã được chuyển đi từ chiều nay rồi thưa phu nhân.’’
Không còn sự điềm tĩnh cũng hay vào đó là nét mặt bàng hoàng, sửng sốt. Bà ta cáu gắt:
‘‘Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì thế hả? Không có sự đồng ý của người nhà bệnh nhân ai cho các người tùy tiện chuyển viện.’’
‘‘Nhưng thưa phu nhân người làm làm đơn xin chuyển viện có quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632306/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.