Lúc trước khi anh còn ngốc, mỗi lần thấy có uống thuốc anh đều đưa cho cô một viên kẹo bởi cô từng nói với anh, cô sợ vị đắng. Cứ như vậy lâu dần thành thói quen, cô uống thuốc anh sẽ cho cô một viên kẹo. Chuyện này chỉ có anh và cô biết ngoài ra không có một ai khác. Cô tự hỏi rõ ràng anh đã mất đi ký ức về cô vậy tại sao thói quen này vẫn nhớ?
Và sau cuộc nói chuyện với Gia Hân sáng nay, cô đã hiểu rõ hơn xâu chuỗi và đúc kết lại tất cả. Hóa ra bấy lâu nay là anh giả vờ lừa gạt mọi người và không hề có chuyện mất trí nhớ.
Nhã Âm đưa mắt nhìn Vương Đình Phong, đôi môi cô mấp máy nói ra vài lời:
‘‘Anh có gì để giải thích không?’’
Vương Đình Phong ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có phần hối hận ngữ điệu cũng nhỏ dần:
‘‘Thực ra anh không cố tìm nói dối chỉ là…’’
‘‘Chỉ là sau khi lấy lại ý thức thói trăng hoa không bỏ nên muốn qua lại với nhiều người?’’
Anh xua tay phản đối:
‘‘Không phải đâu vợ, anh làm vậy là có lý do riêng. Anh thề là anh không qua lại với bất kỳ ai hết.’’
Cô chỉ nghe không đáp. Đâu có ai phạm lỗi mà tự nhận đó là lỗi của mình bao giờ. Cô đoán chắc sau khi bị vạch trần anh sẽ nói ra ra rất nhiều lý do để ngụy biện cho lời nói dối ấy. Có thể lý do ấy đó phục vụ mục đích nào đó hoặc bảo vệ cho một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632293/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.