Nhờ vào mối quan hệ mà cô thông qua nghề nghiệp, cô mới biết Vương Đình Phong là anh ruột của mình. Ban đầu cô tiếp cận Vương Đình Viễn là vì muốn có thêm thông tin về gia đình mình nhưng dần dần cô có tình cảm và ở bên cạnh hắn nhiều năm.
Nghĩ về những gì đã qua, Gia Hân bất giác mỉm cười. Nụ cười chế nhạo chính bản thân bởi cô cũng không biết vì sao lại ở bên cạnh Vương Đình Viễn lâu như vậy.
Bên cạnh một kẻ ngông cuồng, ham mê quyền lực và tính chiếm hữu.
Đang mải mê nghĩ tới những chuyện vu vơ trong đầu, bỗng, ngón tay ông Vương đột nhiên chuyển động. Gia Hân chuẩn xem mắt ngạc nhiên, hoảng hốt:
''Ba! Ba!''
Cô kêu lên phải tiếng ba, mỉm cười trong vui sướиɠ rồi vội vã đi tìm bác sĩ.
Khoảng chừng một lúc sau, bác sĩ tới và kiểm tra cho ông, Gia Hân đứng bên cạnh mong đợi kết quả.
''Thế nào rồi bác sĩ? Liệu ba tôi có tỉnh lại không?''
Cô sốt ruột hỏi. Bác sĩ hạ ống nghe xuống mỉm cười đáp lại:
''Ba cô đang có dấu hiệu tỉnh lại.''
Gia Hân mừng rỡ hỏi tiếp:
''Vậy...liệu ba tôi có rơi vào trạng thái thực vật không?''
Bác sĩ đút tay vào túi áo nhìn ba cô một lượt rồi từ tốn trả lời:
''Sau khi xảy ra chấn thương ở não, nếu rơi vào tình trạng hôn mê sau khi tỉnh dậy có thể có hai trường hợp. Một là người bệnh sẽ sẽ ở trạng thái thực vật, hai là trạng thái có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632290/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.