Vương phu nhân còn chưa nói hết câu, dì Diễm đã cắt ngang:
''Phu nhân dừng lại đi. Bà tuyệt đối không được nói Gia Hân như vậy.''
''Tại sao lại không?''
''Vì Gia Hân là con...''
Dì Diễm còn chưa nói hết câu đã nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Gia Hân.
''Ba! Ba sao vậy? Dì Diễm, dì mau đi gọi bác sĩ.''
Dì Diễm gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Máy đo nhịp tim bên cạnh vang lên tiếng bíp bíp khồn ngừng. Như tình trạng của ông Vương đang có biến chuyển xấu.
Vương phu nhân vội vàng đến bên chồng mình, gương mặt không giấu nổi sự lo lắng. Nhưng điều bà chú ý hơn cả chính là thái độ của Gia Hân. Cô hoảng loạn khi thấy nhịp tim của ông không đều và bà còn nghe thấy cô gọi ông bằng “ba”.
...
Chiều muộn.
Sau khi kết thúc công việc ở công ty, Vương Đình Phong lái xe đến ngôi nhà hoang thuộc bãi đất trống nằm ở ngoại ô thành phố. Trong năm tới nơi này sẽ được thi công để phục vụ cho kế hoạch của công ty. Vì ở mảnh đất này còn một căn nhà hoang chưa dỡ bỏ nên Vương Đình Phong mới tới kiểm tra có người vô gia cư nào hay còn ai sống ở đó không để nhắc nhở họ rời đi.
Lái xe một quãng đường dài, sầm tối anh mới tới nơi. Đường đi gồ ghề, nhiều ổ gà nên xe ô tô khó đi vào bên trong. Anh đành phải dừng xe cách một đoạn rồi đi bộ vào. Khu đất hoang không quá rộng, một căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632258/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.