Dứt lời, cô đóng sầm cửa lại không quên tạo ra một âm thanh lớn. Vương Đình Phong đứng ngoài cửa với vẻ bất lực. Anh đánh vào cửa, miệng không ngừng kêu oan:
''Vợ ơi, mở cửa cho anh đi. Anh thực sự không biết gì hết, không hề có quan hệ với cô gái nào khác ngoài em. Anh trong sạch mà vợ ơi!!''
''Vợ ơi, mở cửa cho anh đi. Chứ tối rồi anh biết đi đâu, bên ngoài lạnh lắm! Anh có bằng chứng ngoại phạm mà, tin anh một lần đi.''
Đáp lại anh về sự im lặng, không hề có tiếng trả lời của cô. Anh cứ như vậy đứng ngoài với chiếc vali, dù là một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không bỏ qua mà liên tục nài nỉ. Đã gần một tiếng trôi qua cô vẫn không ra mở cửa, anh biết bây giờ có đứng đây ăn vạ cũng không có lợi nên đành rút lui đợi ngày mai quay lại.
Nhã Ân ngồi bên trong nhà nghe thấy tiếng xe ô tô thì thêm bực bội.
''Tên khốn này được lắm! Anh đi thì đi luôn, tôi cho anh không còn đường về.''
Vương Đình Phong lái xe đến Vương gia bởi anh nghĩ đây là nơi nương tựa cuối cùng của mình. Mất hơn 20 phút chạy xe, anh đã trở về ngôi nhà thân thương.
Anh đứng trước cửa bấm chuông, màn hình điện tử trên tường nhanh chóng hiện lên gương mặt của bác Lâm. Thấy bác, anh mừng rỡ nói:
''Bác Lâm! Là cháu đây. Bác mở cửa cho cháu với.''
Vẻ mặt bác Lâm có chút thất vọng, sau cùng là cái lắc đầu đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tinh-2/2632237/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.