Chương 1020
“Tiền tài là vật ngoài thân thôi, sống không lấy được chết không mang theo được, đủ xài là được. Tôi không cần nhiều như vậy, nhưng mà nếu ông nói cho tôi biết những thứ đó ở đâu, tôi có thể nghĩ đến việc thả ông ra ngoài.”
Dương Thừa Húc đi tới bàn trong góc tường.
Không biết đảm vệ sĩ kia nghĩ gì, không chỉ nhốt Tần Văn Hưng lại, bọn họ còn sắp xếp một bàn công cụ, không chỉ có roi, dao găm nhỏ, còn có một đống thứ mà anh ta nhìn không ra là để làm gì, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Chỉ vừa thấy như vậy, Dương Thừa Húc không tự chủ được rùng mình, cố nén xuống cảm giác nổi da gà dọc cánh tay.
Nhặt đi nhặt lại trong số vài cây roi khác nhau, anh ta tìm thấy một cái thuận tay nhất rồi vung nó vào không khí, sau đó hừ lạnh một tiếng, vừa đi vừa vung cây roi “vụt vụt”
trong không trung.
“Chỉ cần con buông tha cho bố thì những thứ đó đương nhiên là của con, nhưng bố không tin con, trước tiên có thể đưa cho con một phần ba, sau khi bố đi ra ngoài, đương nhiên sẽ cho con hai phần ba còn lại. Đương nhiên, nếu bố nói dối con, con lúc nào cũng có thể thông báo cho Giang Anh Tuấn bắt bố lại!”
Tần Văn Hưng vừa cười nói, vừa động tay động chân cũng không có cảm giác gì.
“Tôi thật sự là ngu ngốc nếu tin lời nói nhảm của ông. Nói cho tôi biết mấy thứ đó ở đâu, tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3513282/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.