🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 1015

Hứa Minh Ngọc giật mình, không nghĩ tới ban ngày anh ta đã náo loạn như vậy rồi mà bây giờ còn tới nữa, vội vàng thả đồ đạc trên tay xuống đi lên theo.

Lúc này đi lên đã chậm rồi, mặc dù Dương Thừa Húc đứng ở bên ngoài thở dốc không ngừng khiến cho Tần Văn Hưng dù phát hiện ra muốn chạy trốn cũng chạy không kịp, anh ta trầm mặc đi vào, trước khi Hứa Minh Ngọc chạy tới thì anh ta đóng cửa lại, tìm thứ gì đó chặn lại luôn.

“Dương Thừa Húc, bố là bố ruột của con, chẳng lẽ con muốn làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như giết bố hay sao?”

Trong phòng, Tần Văn Hưng không ngừng lùi về phía cửa sổ, vừa lùi vừa chỉ vào Dương Thừa Húc rống lên.

Bên ngoài phòng, Hứa Minh Ngọc thở hồng hộc chạy tới, vỗ vỗ vào cửa gào lên: “Dương Thừa Húc, con không nên kích động mà, con muốn làm chuyện gì thì mẹ làm cho con, không nên vì tên cặn bã này mà chôn vùi nửa đời sau của mình, Thừa Húc!”

Trước đó dáng vẻ hiền dịu, nhã nhặn hay phong độ gì đó đều không còn nữa, chỉ còn lại là vẻ mặt tràn đầy dữ ton.

Dương Thừa Húc cũng không quan tâm tới ai hết, từng bước một đi về phía trước, thừa dịp Tần Văn Hưng không chú ý thì nhanh chân nhảy tới, đứng trước cửa sổ thủy tinh.

Lúc ban ngày anh ta đã đến từ chỗ này, muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy đâu!

Ý đồ của mình bị phát hiện ra khiến cho Tần Văn Hưng dứt khoát không muốn giả vờ nửa, ông ta đứng ở bên cạnh, liếc qua cửa sổ một cái lại ngắm về cửa chính một cái.

“Muốn chạy sao, Tần Văn Hưng ông cho rằng ông có thể chạy nhanh hơn tôi sao? Năm đó ông chia rẽ bố tôi và Hứa Minh Ngọc, chẳng lẽ ông không hề nghĩ tới sau này đời ông sẽ gặp báo ứng hay sao?”

Trên mặt Dương Thừa Húc hiện ra một nụ cười, nhìn Tần Văn Hưng rồi từ từ đi về phía đó, vừa đi vừa nói: “Từ sau khi biết chuyện này, mỗi giờ mỗi khắc tôi không còn muốn giúp bố mình báo thù nữa, ông thì được coi là cái thứ gì hả, nhiều lắm chính là tiểu nhân đê tiện đoạt vợ của người ta mà thôi, người như ông dù có chết cũng không đáng để cho người khác rơi một giọt nước mắt nào!”

Tần Văn Hưng nhìn anh ta từng bước đi tới, xiết chặt chuôi dao ở trong tay áo, cau mày nhìn về phía đầu giường muốn rời khỏi, thẳng cho đến khi sau lưng đụng vào tường thì mới giật mình khi cả người đều đầy mồ hôi, đao trong tay càng nắm càng chặt, cả người căng thẳng lên giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ mất khống chế mà bộc phát ra, trong lúc sống còn, cả đôi mắt đều hằn lên tia máu đỏ rực!

Ngoài cửa âm thanh “phanh phanh”

không ngừng vang lên, ngược lại càng ngày càng nặng, ngay tại lúc Dương Thừa Húc muốn tiếp cận Tần Văn Hưng, ngay lúc cây đao trong tay Tần Văn Hưng lập tức vung lên, cách đó không xa ở phía cửa sổ “choáng”

một tiếng bể nát.

Theo tiếng vang này cánh cửa cũng bị phá tan, trong tích tắc này từ bên ngoài cửa sổ lập tức tràn vào năm sáu dáng người cao lớn, mạnh khỏe mặc đồng phục một kiểu tây trang màu đen, mặt không đổi đứng một hàng như một tòa núi nhỏ.

Từ đằng sau nhóm người bảo vệ này, chính là một ông già đang cười tủm tỉm, nhìn về phía bên này, sau khi thấy Tần Văn Hưng thì nụ cười trên mặt càng sâu, phất phất tay ngay lập tức có hai người bảo vệ vọt lên.

Còn chưa chờ Dương Thừa Húc phản ứng thì mắt của anh ta đã hoa lên, động tác của người xuất hiện thì cả người lập tức ngã ngồi trên giường, chờ anh ta phản ứng kịp rồi giãy giụa bò dậy từ trên giường thì Tần Văn Hưng đã bị bẻ ngoặt hai tay ép lên tường, cây đao nhỏ cũng vì vậy mà rơi xuống trên mặt đất.

“Ông Văn Hưng này, ông đúng là khiến tôi tìm khó quá mà, trước khi ông xuất hiện thì đúng là động tác lại chậm như ốc sên, nhưng khi cầm tiền thì lại khiến chúng tôi chưa kịp phản ứng thì đã lần đi mất rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.