Chương 1010
Abel mỉm cười nhìn xem NhanKiến Định, trong tay ước lượng lấy một thanh ngọc thạch đẹp đế không có gì sánh được, nhìn anh rồi nói tiếp.
“Người a, một khi có chỗ dễ bị uy hiếp liền trở nên rất yếu đuối, cậu nói nếu khuôn mặt nhỏ xinh xắn kia của NhanMinh Tú không còn nữa, cô ấy có khóc không?”
Ở đây cùng ông ta cãi lộn hoàn toàn là chuyện không có ý nghĩa, NhanKiến Định cắn răng nhìn chòng chọc vào ông †a, nhìn một đoạn thời gian rất dài mới đột nhiên buông lỏng xuống. Hừ lạnh một tiếng.
“Tôi đúng thật là có thứ để bị ông uy hiếp nhưng ông thì không có sao!”
Buông xuống câu nói này, NhanKiến Định đẩy cửa ra cũng không quay đầu lại lập tức rời đi cái địa phương quỷ quái này, để lại một mình Abel cau mày không nghĩ ra rốt cuộc là anh có ý gì.
NhanKiến Định đi ra ngoài, người dẫn anh ấy đi ra vẫn là anh chàng trẻ tuổi đưa anh ấy vào đây, suốt cả đường đi, cậu ta vẫn luôn cúi đầu cho đến khi đưa anh ấy ra đến tận cửa.
Lúc đi đến trước cổng vòm, Trần Bắc đã đứng chờ ở đó cùng ông cụ dẫn họ vào, nhìn không thấy có gì khác thường cả.
Hai người liếc nhìn nhau, NhanKiến Định cũng không nói gì mà lập tức đi đến phía trước, ông cụ không đi cùng bọn họ.
Khi hai người đi ra cửa lớn, trở lại khách sạn rồi, Trần Bắc mới mím môi, sắc mặt tối tăm nói: “Căn nhà kia có vấn đề, buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3511585/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.