Chương 1008
Anh nhíu mày đi qua, vừa đi qua cửa liên gặp một người đàn ông dáng dấp thanh tú đang tựa ở phía trên.
“Anh Kiến Định đến rồi. Tiên sinh của chúng tôi đã đợi anh ở phòng làm việc lâu rồi. Mời anh đi theo tôi!”
Người thanh niên vốn lười biếng ban đầu bỗng trở nên nghiêm túc khi nhìn thấy anh, cười mị mị ở phía trước đường, một đôi mắt cong cong, miệng nhếch nhìn qua có chút vui vẻ, vốn là dung nhan thanh tú, nụ cười này diễm lệ mười phần! NhanKiến Định trâm mặc không nói gì.
Anh đi theo vòng vòng gần hai mươi phút, cách đó không xa chỉ xuất hiện một căn phòng, nhìn từ xa là một căn nhà bình thường nhưng đến khi bước vào NhanKiến Định mới thấy, chạm khắc gỗ khá tinh xảo, không chỉ có giấy dán cửa sổ mà ngay cả những cây cột trên hành lang cũng được bọc bằng giấy vàng, trông khá nguy nga tráng lệ.
“Tiên sinh của chúng tôi đang ở trong, mời anh Kiến Định tự mình vào trong gặp. Tôi sẽ đợi ở đây chờ, lúc anh đi ra vẫn là để tôi chỉ đường quay lại cho anh.”
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười và giơ tay lên ra hiệu cho NhanKiến Định, sau đó liền lui đi ra ngoài, không đầy một lát liền không thấy bóng người nữa.
Chân mày NhanKiến Định khẽ nhíu lại, từ cửa ngoài đến đây, con đường ở giữa giống như mê cung, ngay cả người có trí nhớ siêu việt kinh người như NhanKiến Định cũng chỉ miễn cưỡng nhớ được cách quay lại thôi, nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3511011/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.