Chương 990
“Cậu ấy không thích gặp người lạ, nên không ra quấy rầy anh, chờ tôi chăm sóc dạy bảo tốt hơn, tự nhiên sẽ để gặp mọi người một chút.”
Sau khi Giang Húc Đông nói xong nhìn bên ngoài thì trời đã hoàn toàn tối rồi, con mắt trái nhẹ nhàng giật một chút, trong lòng có một dự cảm xấu, luôn cảm thấy có một số việc không giống như những gì mình đã dự đoán.
“Trời đã tối rồi, nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút.
Nói xong chỉ có cung kính gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, vội vã chạy về phòng của mình.
Trở về phòng nhìn thấy tất cả đều bình thường, trong lòng mới chợt thở phào nhẹ nhõm, Vũ Nguyên Hải lặng nằm ở trên giường, trên mặt vẫn còn dải vải, không biết bây giờ đang ngủ hay là đã tỉnh, Giang Húc Đông nhẹ nhàng bước tới.
Từ từ cúi người xuống, môi anh ta nhẹ nhàng hồn trên trán cậu ta một cái, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, ngay lúc anh ta sắp đứng thẳng người, người bị trói ở trên giường đột nhiên nói chuyện: Là Giang Húc Đông đúng không, ngoài anh ra sẽ không có ai làm vậy với tôi, ông không bị sao có đúng hay không.”
Vừa nói Vũ Nguyên Hải lại khóc, nước mắt theo gò má trắng nõn từ từ chảy xuống.
“Là anh, Nguyên Hải, không phải anh cố ý, em, em đừng khóc có được hay không!
Giang Húc Đông chưa từng thấy Vũ Nguyên Hải như vậy bao giờ nên anh ta luống ca luống cuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3506513/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.