Chương 717
Ngạc nhiên bởi mạch não thần kỳ của Dương Thừa Húc, NhanKiến Định nói xong, lập tức quay người rời đi.
“Nhưng mà… Ngài Định…”
Dương Thừa Húc muốn thuyết phục NhanKiến Định nhưng NhanKiến Định không cho anh ta cơ hội này. Anh ấy bảo người chặn lại miệng của anh ta, sau đó rời khỏi căn nhà gỗ, hít thở thêm hai luồng không khí trong lành bên ngoài rồi mới bước vào trong.
Sống bao nhiêu năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên NhanKiến Định nhìn thấy một người có tư tưởng kỳ quái như thế này. Đúng là không có gì sai, nhưng sai ở chỗ anh ta coi đó là điều đương nhiên. Trả thù là điều chỉ người có sức mạnh mới có thể làm được, nếu không có thực lực mà vẫn cố chấp muốn làm thì đó gọi là đi chết!
Sau khi đi vòng quanh ngôi nhà gỗ hai vòng, cẩn thận ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, NhanKiến Định hít thở sâu một hơi, chụm hai tay áo vào nhau để ngăn bớt gió lạnh lùa vào ống tay rồi trở về.
“Nghĩ thông suốt chưa?”
NhanKiến Định đứng ở cửa hỏi, thậm chí còn không đi vào bên trong. Dáng người cao lớn của NhanKiến Định ngăn trở ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào trong ngôi nhà gỗ.
Dương Minh Hạo bị trói vào cây cột ở tận trong cùng. Vì vậy trong trường hợp này, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang đứng ở cửa, không thể thấy rõ ánh mắt của NhanKiến Định. Anh ta híp hai mắt “Ô ô ô”
vài tiếng, vì giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3374421/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.