“Xông thẳng vào trong chắc chắn không phải biện pháp tốt, ngọn núi quá lớn, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc thì không thể tự tiện hành động.”
Đã thảo luận ra vô số biện pháp nhưng đều không khả thi, lúc này lông mày của NhanKiến Định vặn chặt, ngồi ở trên ghế sa lon bác bỏ ý kiến.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian để tìm ra giải pháp, lãng phí một giây, khả năng Nhã Quỳnh và Hướng Minh gặp phải nguy hiểm sẽ cao hơn một phần. Tuy rằng ngọn núi rất lớn, nhưng bọn họ dẫn theo một đứa trẻ năm tuổi là Hướng Minh cộng thêm một người bị thương là Nhã Quỳnh, cho dù bọn họ muốn chạy thì cũng không thể chạy xa.”
“Huống chi nếu như bọn họ muốn dùng hai mẹ con Nhã Quỳnh để uy hiếp, sau khi bị phát hiện chắc chắn bọn họ sẽ không chạy mà lựa chọn giằng co với chúng ta, chỉ cần có thể tìm được tung tích, tôi sẽ có biện pháp giải cứu hai mẹ con Nhã Quỳnh!”
Từ trên ghế sô pha đứng lên, phần thái dương trên mặt Giang Anh Tuấn nổi đầy gân xanh, chúng giật giật không ngừng khiến anh đau đầu.
“Giang Anh Tuấn, lỡ như Trần Nhật Linh muốn đồng quy vu tận thì sao? Nếu như chúng ta hơi liều lĩnh một chút, cô ta sẽ làm gì sau khi chúng ta rút dây động rừng, chẳng lẽ cậu thật sự không biết sao? Lòng dạ của người phụ nữ đó đen tối tàn nhẫn như thế nào, không phải cậu chưa từng nhìn thấy qua!”
Hai người này ai cũng cho là mình phải. Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3370595/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.