“Nếu như ông ta có thể thả em ra ngoài một trăm lần, tất nhiên tôi có thể bắt em về một trăm lẻ một lần. Em thông minh như thế, nếu như bố tôi có muốn giết em thì em sẽ đứng yên cho ông ấy giết hay sao?”
Tên điên này rốt cuộc là thông minh đến thế nào, ông ta không chỉ cảm nhận được một lần. Lần này may mà bắt được anh ta trở về, nếu lần sau muốn tìm tung tích của anh ta cũng chỉ là chuyện viển vông.
“Tất nhiên tôi sẽ không để ông già ấy ra tay, nhưng mà tôi cũng không thích ông, Nếu như có thể giết ông thì nhất định tôi sẽ tự mình ra tay. Giang Húc Đông, tốt nhất ông đừng cho tôi bất kì một cơ hội nhỏ nhoi nào!”
Hai tay Vũ Nguyên Hải bóp chặt cánh tay của của Giang Húc Đông, định giật sợi dây thừng về, anh ta cử động cổ một cách khó khăn, bất ngờ nhấc chân đạp về phía chân của Giang Húc Đông.
Hoàn toàn không ngờ trong tình huống này mà Vũ Nguyên Hải vẫn có thể đá chân ra, mặc dù ông ta cũng có phát hiện lúc Vũ Nguyên Hải giơ chân lên nhưng lại hơi sững người, sự chần chờ đó đã làm ông ta mất đi thời cơ tránh đi tốt nhất. Cảm giác đau đớn truyền đến rất thật, vùng đùi cực kì đau, theo phản xạ Giang Húc Đông thả tay ra, nhíu mày ngồi xuống ghế sô pha, mở quần ra nhìn vào rồi cố nhịn cơn đau mà hoạt động một chút, cảm giác cũng còn ổn thì nghiêng đầu nhìn qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3354268/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.