Nếu đã đưa ra điều kiện mà đối phương vẫn không đồng ý, Ôn Hàng Dương thay đổi cách nói, đưa chân gác lên sô pha, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nếu đã quyết định trở mặt với nhau, vậy cũng không cần giấu diếm, nếu như có một chút khí thế vẫn tốt hơn nhiều.
Ôn Hàng Dương vừa nói xong, nét cười trên mặt của công tước Otto đã biến mất không còn cảm xúc gì, hai mắt nhíu lại nhìn Ôn Hàng Dương: “Ôn Hàng Dương, gia tộc duy nhất có thể đặt ngang hàng với gia tộc Otto là gia tộc Húc Nhật, nếu tôi không nhìn nhầm, cậu là con của ông già kia, đúng là tôi không thể có cách gì đối phó cậu cả, nhưng nếu như muốn giữ lại tên kia thì…”
Nói xong, Otto tạm dừng lại một chút, đưa tay chỉ vào Vũ Nguyên Hải
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng nụ cười trên khóe miệng cũng lớn hơn một chút, sau đó anh nói: “Ngoài mỏ quặng ở Nam Phi và thủy cung địa phương ở Hoa Kỳ, còn muốn có một chiếc du thuyền, một trường đua ngựa và tất cả ngựa trong trường đua. Sau đó thì cứ mang người bên cạnh anh cút khỏi Hải Phòng!”
Nếu cách này không hiệu quả thì đổi sang cách khác. Hai nhà cũng xem như là bạn cũ, tiếp xúc với gia tộc Húc Nhật một thời gian dài như vậy, Ôn Hàng Dương có thể biết được giới hạn là ở đâu, đồ vật nhiều như vậy, cho dù anh ta có thêm vào một cái thì cũng không có gì khác biệt.
Chỉ còn vài tháng nữa Nhã Quỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3353420/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.