“Một số cừu hận không có cách nào hóa giải được, Thừa Húc, em nghĩ anh sẽ là người hiểu rõ em.”
Ngay khi giọng điệu cứng rắn của Dương Thừa Húc rơi xuống, ánh sáng trong mắt Trần Nhật Linh lập tức biến mất, ngay cả đau đớn trên cánh tay đều không cảm giác thấy, cô ta cúi thấp đầu nằm ở trên giường.
Bác sĩ đến vô cùng nhanh, đang lúc Dương Thừa Húc còn muốn nói với cô ta mấy câu nữa thì bác sĩ đã từ từ đi vào.
Vẫn là kiểm tra trình tự và phương án quen thuộc, Dương Thừa Húc trầm mặc đi theo y tá đằng sau, Trần Nhật Linh mím môi không nói.
Bầu không khí giữa hai người lập tức như đông cứng lại, y tá có chút không được tự nhiên đẩy xe lăn muốn đi nhanh hơn một chút, lại vô luận như thế nào đều không thoát khỏi người đàn ông đi theo bên cạnh. Trong lúc bế tắc như vậy, thì tất cả hạng mục kiểm tra cũng đã xong, khi chờ đợi kết quả, vẫn là Dương Thừa Húc không nhịn được, ngồi xổm ở phía trước xe lăn của Trần Nhật Linh, nắm chặt tay của cô ta, thâm tình chân thành nhìn cô ta.
“Nhật Linh, anh nghĩ em muốn sống như thế nào không trọng yếu, quan trọng là … em nghĩ muốn dạng sinh hoạt như thế nào? Con người không thể sống ở bên trong báo thù cả đời này, chúng ta cũng nên tìm mục tiêu cho mình, cho mình một ý nghĩa để sống sót.”
Vừa nói, một bên anh ta giúp cô ta làm vuốt lại lọn tóc bị rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3350963/chuong-645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.