“Chuyện rất quan trọng sao? Nửa tháng nữa em bình phục rồi, em muốn đi với anh!”
Bây giờ hai người vẫn còn có thể ở bên nhau, chứng tỏ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm rồi. Vậy mà mới ở cùng một chỗ không bao lâu đã phải tách ra, làm sao cô cam tâm được chứ?
Vẫn còn chưa rõ ràng di chứng kia rốt cuộc là cái gì, Giang Anh Tuấn không dám tùy tiện kết luận, thế nhưng lời này của cô khiến anh có chút nghẹn ngào, cau mày suy nghĩ thật lâu không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Chờ em khỏe lại anh sẽ dẫn em đi chơi, lần này anh có chuyện quan trọng cần giải quyết.”
“Thôi được rồi!”
Nghe xong lời này, cả người Nhan Nhã Quỳnh trở nên ỉu xìu trong nháy mắt, buồn bã nép vào trong vòng tay Giang Anh Tuấn, ậm ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng cọ xát ngực anh, mái tóc mềm mại quét qua quét lại ở giữa cổ khiến anh ngứa ngáy vô cùng.
Giang Anh Tuấn bị trêu chọc cho cháy lên ngọn lửa nóng trong lòng, bàn tay thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Anh siết chặt vòng tay, giữ người cố định ở trong ngực mình, dù đang phải kiếm chế đến đau đầu nhưng vẫn cố chịu đựng: “Quỳnh Quỳnh, ngoan đi nhé.”
“Thật vất vả chúng ta mới có thể ở bên nhau, em không muốn xa anh đâu! Anh Tuấn, đầu em đau quá…”
Nhan Nhã Quỳnh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, bất ngờ vươn tay ôm lấy cổ anh.
Mặc dù cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3350295/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.