“Em không biết, nhiều năm trôi qua như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh chủ động tìm đến em, vậy mà lại vì một người phụ nữ khác. Anh Tuấn, anh cũng thật là tuyệt tình…”
Cô ta vừa khóc vừa cười quỳ rạp trên mặt đất, hai tay Trần Nhật Linh chống lên nửa ngồi nửa bò dưới đất. Miệng vết thương trên đùi vì động tác vừa rồi của cô ta lại bắt đầu chảy máu, trên ống quần là một mảng đỏ rực lớn, vì vậy mới thu hút sự chú ý của đám chuột kia khiến chúng vây quanh cô ta kêu mãi không dừng được.
Bị loại động vật lông xù nóng hầm hập, mang theo hơi ẩm và mùi tanh dày đặc cọ vào bên chân, dưới tình thế cấp bách, thậm chí cô ta còn dẫm phải một con chuột, chân đạp lên cái đuôi ấm nóng của nó, giẫm qua không biết bao nhiêu con gián lạnh băng. Cái loại động vật nửa sống nửa chết này vẫn cố giãy giụa ở dưới lòng bàn chân của cô ta, đến bây giờ cô ta vẫn không thể quên được cảm giác ấy, cho dù đã được đưa ra ngoài, cô ta vẫn không nhịn nổi muốn cúi xuống xem xét chân mình.
Loại cảm giác sởn tóc gáy như này, cả đời cô ta cũng không thể nào quên nổi.
“Quỳnh rốt cuộc đang ở đâu? Tôi không thích lặp lại một câu nói tới lần thứ ba. Nói nhanh đi, nếu như cô không muốn hưởng thụ cảm giác được bầu bạn cùng chuột và gián trong đó thêm một lần nữa.”
Nhất định phải tìm được Quỳnh, nhưng anh cũng sẽ không bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3322433/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.