“Không phải cô vẫn luôn muốn gặp Lê Quốc Nam sao, thấy hôm nay cô khó khăn như vậy, tâm trạng tôi không tồi, vậy nên muốn làm một việc thiện, để cho cô gặp người mà cô mong nhớ ngày đêm. Thuận tiện nói cho cô một tin tức, anh trai cô đã trở về Hải Phòng rồi.”
Nhan Nhã Quỳnh trợn tròn mắt, vùng vẫy muốn xông ra, mặt đỏ ửng lên, miệng mấp máy phát ra những tiếng ấp úng.
Rõ ràng không lâu trước còn đang nghĩ xem phải hành hạ bản thân mình thế nào, mới qua một lúc, Trần Nhật Linh sao có thể có lòng tốt như vậy.
“Bỏ cái khăn ở miệng cô ta ra!”
Trần Nhật Linh ngồi trên sô pha, thở dài, không có ý định đứng dậy.
“Trần Nhật Linh, cô đúng là phát điên rồi, từ trước đến giờ tôi không đắc tội gì với cô, lần nào cũng là cô động vào tôi trước, bất đắc dĩ tôi mới phải phản kích lại, Anh Tuấn cũng chưa từng chủ động chọc đến cô, không chủ động nói chuyện với cô, tại sao cô nhất định không tha cho chúng tôi!”
Nhan Nhã Quỳnh vừa há mồm thở dốc, vừa ngồi xổm ở trên đất, lưng dựa vào tường, chân cô có cảm giác ê ẩm, đau phát khóc.
“Phát điên?”
Ánh mắt của Trần Nhật Linh đột nhiên trở nên hung dữ, cô ta đứng lên, bước nhanh đến, ngồi xổm trước mặt Nhan Nhã Quỳnh, nắm chặt cằm dưới của cô: “Anh Tuấn chỉ có thể là của tôi, rõ ràng anh ấy nên yêu tôi, nếu như không có cô, bây giờ tôi đã là vợ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3311097/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.