Dù tuổi tác đã cao, đầu đã đầy tóc bạc, eo đã hơi run nhưng sắc mặt ông ta vẫn hồng hào, đi lại vẫn vững vàng lưu loát. Có lẽ là do thời trẻ bảo dưỡng, chăm sóc tốt nên bây giờ thân thể cũng không thay đổi quá nhiều. Mặc dù ông ta chỉ thấp hơn Giang Anh Tuấn một cái đầu, nhưng lúc đứng lên, trên người vẫn tỏa ra một khí thế có thể áp đảo được anh, đúng là gừng càng già càng cay.
“Nghe nói cháu lại đi tìm Nhan Nhã Quỳnh rồi?”
Giang Anh Tuấn vừa ngồi xuống, ông cụ Chánh đã không hề khách khí mà cầm nạng đập lên chân anh, giọng điệu ngập tràn sự bất mãn.
Giang Anh Tuấn đứng im tại chỗ, nhận lấy một gậy của ông cụ, sau đó anh mới mím môi ngồi xuống chỗ của mình, tiện tay nhặt tập tài liệu mà trước đó anh đã vứt xuống dất, lật từng trang ra xem. Dáng vẻ hiện giờ của anh như đang nói với ông cụ rằng: Ông cứ nói chuyện của ông, cháu làm việc của cháu.
Ánh mắt Giang Anh Tuấn hơi tối lại, khuôn mặt bình thản không có một chút biểu cảm gì, nhưng bàn tay đang đặt bên trái của anh lại phơi bày ra sự bất an trong lòng anh lúc này.
Bốn năm qua, anh đã vô số lần nói với ông cụ Chánh về chuyện của Nhan Nhã Quỳnh, nhưng lần nào hai người họ cũng phải giải tán chủ đề này một cách không mấy vui vẻ. Đây không phải là lần duy nhất khi hai người nói về Nhan Nhã Quỳnh mà ông ta là người khơi mào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3091811/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.