“Cậu chủ, ông chủ đang ở trong phòng đọc sách, cậu tự mình lên đó đi!”
Vừa mới bước vào cửa, quản gia đã cung kính đứng bên cạnh cửa, vẻ mặt trịnh trọng đưa tay ra, hơi khom người mời anh đi lên.
Giang Anh Tuấn khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, sắc mặt có chút khó coi.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, chẳng qua chỉ là một đoạn ghi âm, anh liên không khống chế được tự mình chạy về đây, không thể không thừa nhận, người đứng đầu nhà họ Giang không phải ai cũng có thể ngồi vào vị trí này được.
Phòng đọc sách nằm ở phía đông của ngôi nhà, nơi có ánh sáng tốt nhất, bên trong rất rộng, bày đầy các giá sách cao ngất. Ông cụ Chánh chống gậy đứng bên cạnh của sổ, bóng lưng hơi còng, một tay vắt về phía sau, không đoán ra đang nghĩ gì.
“Ông tìm đủ mọi cách để khiến cháu quay về, là có chuyện quan trọng sao?”
Kể từ khi bố mẹ anh qua đời trong vụ tai nạn máy bay lúc anh sáu tuổi, phòng đọc sách này chính là nơi anh yêu thích nhất khi còn nhỏ, cả căn phòng bị bao phủ bởi mùi sách, hương vị vốn vô cùng quen thuộc dường như đã khắc sâu vào xương tủy.
“Nhan Nhã Quỳnh không xứng với cháu, Anh Tuấn, sau này cháu sẽ hiểu suy nghĩ của ông nội, trước khi có được quyền lực tuyệt đối, không thể để bản thân mình có điểm yếu, hiểu không?”
Ông cụ Chánh thở dài, xoay người đi tới ngồi xuống trên ghế cạnh của sổ, vỗ bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3091772/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.