“Được rồi anh Nam, anh nhìn đèn xanh rồi kìa, mau đi thôi”
Nhan Nhã Quỳnh thở dài bất đắc dĩ kéo vạt áo Lê Quốc Nam, tiếp tục nói: “Em còn dám đàm phán điều kiện cùng ông cụ Chánh, mấy việc nhỏ này có thể ngăn cản em sao, mau chóng nhét trái tim vào lại trong ngực đi, em còn đang suy nghĩ chút nữa lúc gặp ông ta thì diễn thế nào mới chân thật đây.”
Thật sự không thể lừa gạt người khác, một lỗ thủng lại đến một lỗ thủng lấp mãi không hết.
Thật ra Nhan Nhã Quỳnh làm việc ở “Thiên Đường”
cũng đã luyện những kỹ xảo biểu diễn này, nhưng ông cụ Chánh có đôi mắt tinh tường, không chú ý một chút thì sẽ lộ ngay cho nên không riêng gì vấn đề sinh non còn việc nhận lấy ba mươi lăm tỷ tiếp đó không để ông cụ Chánh phát hiện ra mới thật sự là vấn đề khó.
Qua đèn đỏ là tới bệnh viện, xe ổn định dừng trước cổng bệnh viện, Lê Quốc Nam đội mũ cố ý che đi hơn nửa khuôn mặt, chờ Nhan Nhã Quỳnh xuống xe xong không hề do dự rời đi.
Nhìn xe rời đi, Nhan Nhã Quỳnh cười cười, đây là bệnh viện NhanKiến Định ở bốn năm, bọn họ đã đến không biết bao nhiêu lần, dù nhắm mắt cũng có thể đi tới tầng bốn.
Hít một hơi thật sâu, ý cười trên mặt không giảm, cô đi theo dòng người bên cạnh vào bên trong.
Vào trong sảnh lớn, trước tiên cô đi theo y tá thực hiện ghi chép bệnh án cần thiết và những kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3091768/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.