Ôm chút hi vọng nhỏ bé, Lê Quốc Nam lôi kéo Giang Anh Tuấn đi ra ngoài, Lâm Tiến Quân mím môi không đành lòng nhìn.
Ngoài cửa sau là biển cả, gió gào thét, vết máu kéo dài đến mép vách núi mới biến mất. Đá thấp kỳ quái gồ ghề, cho dù đàn ông như Lê Quốc Nam nhảy xuống cũng không có bao nhiêu hi vọng sống sót, huống chỉ là Nhan Nhã Quỳnh đã bị thương không nhẹ.
Hơn nữa, chỉ có Lê Quốc Nam biết rằng lúc này Nhan Nhã Quỳnh vẫn đang mang thai một đứa trẻ, hi vọng sống sót càng mong manh hơn.
Nhìn vết máu biến mất, Giang Anh Tuấn quỳ gối, hai tay ôm đầu kêu lên đau lòng, giọng nói run run hồi lâu nhưng cũng không gọi được tên Nhan Nhã Quỳnh.
Đau lòng đến không thở nổi, cả người như bị rán trong chảo dầu vậy.
Đau như bị moi tim ra, đầu óc trống rỗng.
Người ngày hôm qua còn tốt đẹp lúc này đột nhiên biến mất. Giờ phút này tâm trạng Lê Quốc Nam rối bời, chỉ cảm thấy không thở nổi, gương mặt lạnh lẽo và đau đớn, khi đưa tay chạm vào mới nhận ra nước mắt đã không chịu khống chế trào ra.
Anh quỳ trên mặt đất, trong một chốc lát ngắn ngủi, trong đầu hiện lên vô số mảnh vụn ký ức hai người ở bên nhau nhiều năm. Giang Anh Tuấn đột nhiên phát hiện anh không hiểu Nhan Nhã Quỳnh nhiều như anh nghĩ.
“Giang Anh Tuấn, còn chưa rõ đó có phải là Nhan Nhã Quỳnh không! Không ai trong chúng ta tận mắt nhìn thấy Nhan Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2553384/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.