Vẻ mặt của cô ta trở nên khó coi, cô ta nắm chặt bàn tay đang buông bên chân lại mới có thể miễn cưỡng giữ được lý trí.
Cánh cửa bị đóng lại một cái “âm”, chặn ngang tầm nhìn của tất cả mọi người.
Lâm Tiến Quân thở dài một hơi, nếu ông cụ Chánh muốn gặp tổng giám đốc thì anh căn bản không có quyền đứng chặn ở bên ngoài. Dù cho bọn họ có trói tổng giám đốc để đưa anh đi thì anh ta cũng không thể ngăn cản, biện pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể là kéo dài thời gian, để tổng giám đốc tỉnh táo lại, nếu không thì dù cho ai đến cũng không có tác dụng.
“Tổng giám đốc”
Lâm Tiến Quân cẩn thận bước qua, giật lấy chai rượu trong tay anh ra rồi nói: “Anh như thế này không phải là cách, ông chủ đã sai người đến tìm anh rồi đó, dù gì thì anh cũng phải phấn chấn lên một chút, mối thù của cô Nhã Quỳnh vẫn chưa được báo mài”
“Cút!”
Giang Anh Tuấn chau mày, tựa lưng vào góc tường, đôi chân dài và thẳng tùy tiện thả dài trên nền nhà, anh cúi gục đầu, nói: “Anh bảo bọn họ cút hết đi!”
“1M Lâm Tiến Quân: “..: Quả nhiên anh ta đoán không sai, tổng giám đốc trong tình trạng hiện tại đã không còn tình cảm gì với nhà họ Giang nữa, làm sao có thể ngoan ngoãn đi theo những người đó, anh không đánh cho bọn họ bỏ về đã là tốt lắm rồi. Anh ta chưa nói được hai câu thì đã bị đuổi ra ngoài.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2553369/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.