Lê Quốc Nam dẫn theo bà Nhung trên đường gió bụi mệt mỏi chạy đến nước Mỹ. Nhà của Nhan Kiến Định mấy tháng nay trong nhà ít người, chỉ có hai bảo mẫu và một bảo vệ, lúc này Nhan Nhã Quỳnh đang ôm bụng tự mình quyết định.
“Em Quỳnh, anh đã về rồi. Em có nhớ anh không?”
Người chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói bay đến.
Nhan Nhã Quỳnh liếc nhìn: “Anh Nam, không phải anh đi rồi sao? Sao lại quay về nhanh vậy? Dì, dì cũng về đây rồi, nhanh vào trong nghỉ ngơi”
Cô vội vàng phủi vụn bánh quy trên miệng, kéo căng lại chiếc váy, hai má đỏ bừng, cười cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Bà Nhung đi vào, lúc bà ấy còn đang suy nghĩ em Quỳnh là ai thì một cô gái mang thai từ trong đi ra.
Bà Nhung liếc Quốc Nam, vội chạy lên đỡ Nhan Nhã Quỳnh: “Bụng cũng đã to như vậy rồi nên cẩn thận một chút, Nhã Quỳnh ngồi nghỉ ngơi là được rồi, đều là người nhà cả, không cần khách sáo với dì”
A, bà ấy ngược lại không biết lá gan đứa con trai của mình lại to như vậy, giấu người nhà, làm con gái nhà người ta bụng to như vậy.
Bà ấy vượt lên trước, liếc nhìn Lê Quốc Nam rồi quay đầu cười tươi vui mừng.
Lê Quốc Nam đứng ở cửa không được đếm xỉa đến, tay còn với ra không trung, sững sờ nhìn mẹ mình lật mặt nhanh quá.
Đột nhiên anh ta có thể hiểu được, gien pha trò cười trước mặt người quen của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549968/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.