Một lúc lâu sau, Vũ Tuyết Phương mới miễn cưỡng dừng ho lại, cất khăn †ay vào trong túi một cách lưu loát, nói tiếp: “Trân Nhật Linh à, con là bộ mặt của nhà họ Trần chúng ta. Con bị người ta bẫy ngay trước mặt chúng ta, mặt mũi nhà họ Trần sẽ để vào đâu? Rốt cuộc… rốt cuộc là ai đã làm?”
Sắc mặt của bà ta không tốt lắm, thân thể run rẩy, trông như không còn sống được lâu nữa lâu.
Trên mặt Trần Nhật Linh lộ ra vẻ nghỉ hoặc. Rõ ràng lúc đi vẫn còn khỏe mạnh lắm, vì sao sau khi trở về lại có dáng dấp suy yếu thế này? Không biết bà ta muốn chơi trò gì? Trong mắt cô ta lóe ra một tia mê mang, gắng gượng chịu đựng sự đau đớn trên người, đổi một tư thế thoải mái hơn, gác chéo chân và nói: “Nhà họ Trần, nhà họ Trần… Nói cho cùng thì vẫn là vì nhà họ Trần. Vũ Tuyết Phương, rốt cuộc tôi có phải con ruột của bà không?”
“Mẹ hỏi lần cuối cùng rốt cuộc là ai đã làm?”
Bà ta không còn sức lực đâu mà đấu trí, đấu dũng khí với cô ta nữa. Vũ Tuyết Phương dựa vào ghế sofa, hai tay nắm chặt vào ghế sofa mới đứng vững được.
“Nếu tôi nói con trai của bạn cũ bà làm, bà có tin không?”
Trân Nhật Linh mím môi nghiêng đầu, hai tay nắm chặt. Điều này đã làm bại lộ tâm trạng lúc này của cô ta. Dáng vẻ hờ hững bất cần chỉ là diễn mà thôi.
“NhanKiến Định?”
Vũ Tuyết Phương nhíu mày, hỏi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549768/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.