Có lẽ là phóng viên đã nhận được tin tức nên càng ngày càng có nhiều phóng viên tới. Giang Anh Tuấn nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Tú, ánh mắt anh u tối. Anh cũng muốn nhìn xem người trước mặt này sắp dở trò quỷ gì!
“Ông cụ Chánh, tôi nể mặt ông là người già nên mới nói chuyện với ông một cách đàng hoàng. Hôm nay tôi nhất định phải dẫn Trân Nhật Linh vê.
Ông tốt nhất là nên khuyên cháu trai ông đi, nếu không thì mọi người đừng hòng sống tốt!”
Trần Tuấn Tú không trả lời Giang Vân Chánh mà nói tiếp, xem ra ông ta đã quyết tâm làm lớn chuyện ở ngoài này.
Giang Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chủ tịch Tú cứ thế nhận định là tôi dẫn Trần Nhật Linh đi à? Tôi sao mà giỏi bắt trộm bắt cướp bằng nhà họ Trần được chứ?”
Vũ Tuyết Phương là hạng người gì cơ chứ, Trân Tuấn Tú đã có thể giấu diếm chuyện bà ta làm mười năm trước chặt chẽ như thế thì chắc chắn cũng không đơn giản.
Trước đó vẫn là do bọn họ nghĩ lầm, cho dù Trần Tuấn Tú có vô tri hơn nữa thì những chuyện mà Vũ Tuyết Phương cũng không thể nào giấu diếm được ông ta. Huống chỉ theo như Trần Nhật Linh nói thì toàn bộ người trong biệt thự nhà họ Trần đều biết Vũ Tuyết Phương thích NhanHuỳnh.
Bởi thế nên chắc chắn Trần Tuấn Tú cũng có vấn đề, chỉ là bây giờ anh chẳng có chứng cứ nào, lại còn bị đối phương tóm đuôi.
“Giang Anh Tuấn, Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549719/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.