Người hầu đứng ngoài cửa rồi cúi đầu một cách cung kính. Họ không dám nhìn Trần Nhật Linh, không biết vì cái gì nhưng Trần Nhật Linh càng đáng sợ hơn so với lúc trước.
“Biết rồi”
Giọng nói của Trần Nhật Linh khàn khàn, cô ta trực tiếp đứng dậy rồi đi vê phía phòng đọc sách, mặc dù chỉ mặc mỗi một cái áo choàng tắm.
“Bố gọi con à”
Trần Nhật Linh đưa tay gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào.
Giọng điệu của cô ta không thay đổi mà nói với vẻ bình tĩnh.
“Là bố không tốt, bố đến chậm nên mới khiến con gặp phải chuyện này.
Sớm muộn gì bố cũng sẽ khiến Giang Anh Tuấn trả giá đắt, con yên tâm đi”
Mặt Trần Tuấn Tú tràn ngập áy náy, ông ta đứng sau bàn, khuôn mặt tiêu tụy, nhìn rất giống như quá đau lòng mà ăn ngủ không yên.
Mặc dù trong lòng Trân Nhật Linh không có chút gợn sóng nào nhưng khóe miệng cô ta đã bắt đầu vểnh lên.
Cô ta đi qua ôm lấy cánh tay của Trần Tuấn Tú rồi nói với giọng nức nở, khiến cho người khác có chút đau lòng: “Bố, con muốn tự mình báo thù. Giang Anh Tuấn có thể đối xử với con như thế nói cho cùng vấn là vì Nhan Nhã Quỳnh.
Con muốn để Nhan Nhã Quỳnh cũng phải trải qua những gì con đã chịu. Con muốn tự mình báo thù…”
“Nhật Linh, con muốn báo thù nhưng lấy năng lực hiện tại của con vẫn không thể nào làm được. Bố đưa con đi nước ngoài, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549688/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.