Giang Anh Tuấn không thể hiểu nổi Trần Tuấn Tú đang nghĩ gì, anh nhíu mày. Đi thì vẫn phải đi, cũng muốn nhìn xem đứa con trai ruột được nhận về kia là hạng người như thế nào, có tạo thành uy hiếp với mình không.
Chỉ là không biết NhanKiến Định có đi không. Chắc là sẽ không, dù sao nhà họ Trần là kẻ thù của nhà họ Nhanmà.
Anh tiện tay ném thiệp mời sang một bên rồi tiếp tục xử lý công việc của mình.
Giang Anh Tuấn xoa xoa cổ, anh đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh, sợ là cô gái nào đó đã quên mất mình rồi.
Vất vả lắm mới có chút tiến triển, anh cũng không muốn về lại dáng vẻ như lúc ban đầu.
Giang Anh Tuấn nghĩ một lúc rồi trực tiếp gọi điện thoại cho NhanKiến Định. Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Nói đi.”
Vẫn lạnh lùng trước sau như một, Giang Anh Tuấn cũng không để ý, anh dựa ra đằng sau với vẻ mặt thả lỏng rồi hỏi: “Trần Tuấn Tú đưa thiệp mời tới cho tôi, tiệc tối mai anh có đi không?”
Đã không thể nào gặp mặt thì anh phải tự tạo cơ hội cho mình.
“Đi”
Dường như NhanKiến Định có thể nhìn rõ suy nghĩ của Giang Anh Tuấn, anh ấy bổ sung thêm một câu: “Nhã Quỳnh không đi.”
Mặc dù tối ngày mai là tiệc mừng nhưng ai mà biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không cơ chứ. Một mình anh ấy đi là đủ rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549684/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.