“Nhã Quỳnh, em ngoan ngoãn một chút, năm năm trước là tôi có lỗi với em nhưng tôi đã biết sai rồi, hãy tha lỗi cho tôi, lại cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không, tôi hứa lần này sẽ không để em phải chịu uất ức gặp nguy hiểm nào nữa”
Nhan Nhã Quỳnh không kìm nén được nữa nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn, biết hôm nay anh có đã chuẩn bị sẵn rồi mới đến, chính mình đã không thể nào trốn tránh được nên cũng không thèm giả bộ nữa, im lặng hờ hững nép vào trong lòng anh, chỉ có nước mắt tuôn rơi tí tách.
“Tôi biết em không hề mất trí nhớ, có phải Hướng Minh là con của tôi đúng không, Nhã Quỳnh em có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp được không, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em và Hướng Minh, hãy tin tôi có được không?”
Giang Anh Tuấn có chút buồn bực, nếu cô không mất ký ức thì đều sẽ nhớ tất cả mọi chuyện, thật ra kết quả như vậy chính là điều mà anh không hề muốn thấy nhất, hết thảy mọi ký ức của năm năm trước toàn là những chuyện không vui, khó khăn lắm mới có cơ hội để bù đắp ai ngờ cô lại vẫn ghi nhớ.
Đôi tay anh khẽ buông lỏng một chút, cúi đầu nhìn Nhan Nhã Quỳnh vẫn đang khóc thút thít, anh thở dài rồi từ từ dang hai tay ra.
Người trong lòng giống như một chú chim sợ cành cong, giãy dụa một chút tụt xuống khỏi đùi anh rồi mặc quần áo chỉnh tê, sau đó co người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549665/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.