“Xin dì hãy yên tâm”
Thời gian gấp gáp nên NhanKiến Định chỉ kịp nói một câu này liền gấp gáp chạy ra khỏi nhà họ Lê. Anh ấy dẫn theo toàn bộ người của mình đi tới biệt thự nhà họ Trần.
Hiện giờ anh ấy đang vô cùng tức giận.
Rõ ràng bản thân đã nói rõ ràng như vậy mà Lê Quốc Nam vẫn cứng đầu lén lút chạy đi.
Đây căn bản chính là không biết phải trái, lá gan càng ngày càng lớn.
Biết rõ trong núi có hổ dữ mà vẫn đâm đầu vào, quả thực là ngu ngốc vô cùng.
Xe của NhanKiến Định đi trên đường cao tốc, chỉ mất nửa tiếng là có thể đi từ nhà họ Lê đến nhà họ Trần. Sau khi dừng xe lại, anh ấy dẫn theo đám người lặng lẽ tiến gần tòa biệt thự của nhà họ Trần.
Sắp đến mười giờ tối, căn biệt thự này cũng không nằm ở khu vực đông đúc náo nhiệt. Giờ đây, bốn bề xung quanh đều chìm vào tĩnh lặng, thậm chí bên trong tòa biệt thự còn không có ánh đèn sáng lên, quả thực giống như chủ nhà đi vắng. Không khí yên lặng khiến người ta hoảng hốt không yên.
“Mau chia nhau ra hành động, nhất định phải tìm được Lê Quốc Nam cho tôi. Cậu ấy không chịu đi thì cứ đánh ngất xỉu đưa đi!”
Nếu hiện giờ không phải đang trong thời gian nhạy cảm, NhanKiến Định đã sai người bao vây toàn bộ nhà họ Trần để lôi Lê Quốc Nam ra đánh một trận cho hả dạ. Anh ấy thật sự tức đến mức không muốn nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549488/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.