Hai tay của anh ấy bị trói chặt ở sau lưng, hai chân cũng bị trói lại. Toàn thân căn bản không thể cử động được.
Anh ấy khẽ nhúc nhích để điều chỉnh sang tư thế dễ chịu hơn một chút, chợt thấy có vật nặng đang dựa vào vai mình. Anh ấy nhún nhún hai đầu vai rồi nghiêng người sang sờ thử, phát hiện đó chính là Lê Quốc Nam. Anh ấy không lập tức phản kháng mà ngồi yên tại chỗ nghe ngóng tình hình xung quanh, dần xác định được mình đang ngồi trên xe.
Trước mắt chỉ còn lại một mảnh đen kịt, căn bản không thể phân biệt được mình đang ở nơi nào, cũng không biết được thời gian. Mãi thật lâu về sau, NhanKiến Định mới cảm giác được dường như chiếc xe đã dừng lại, có người mở cửa xe ra đưa Lê Quốc Nam đi mất. Ngay sau đó, anh ấy cảm thấy có một đôi tay chạm vào bên hông mình. Vốn đang định giấy giụa thì cả người đã bị người khác vác lên vai. Tư thế lộn ngược đầu hướng xuống đất này khiến anh ấy cảm thấy cực kỳ khó chịu, bụng dạ quặn lại khiến anh vô cùng buồn nôn.
Thật lâu sau đó, giống như đã trôi qua cả một thế kỷ, NhanKiến Định mới cảm thấy thân thể nhẹ bẫng ngã xuống một chiếc giường. Tấm vải đen che mắt cũng được lấy xuống. Ánh sáng chói lóa ập tới đột ngột khiến hai mắt của anh ấy đau nhức không kịp thích ứng, nước mắt vô thức chảy ra. Một lúc sau, anh ấy mới châm chậm mở mắt.
Dường như anh ấy và Lê Quốc Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549482/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.