Hiện tại Hải Phòng sợ là đã bị lật tung lên rồi, muốn giấu được Giang Anh Tuấn mà đem giấu NhanKiến Định ở chỗ này là chuyện không thể nào, chắc chắn là chẳng bao lâu Giang Anh Tuấn nhất định có thể tìm tới nơi này, điều ấy trong lòng Trần Tuấn Tú hiểu rất rõ.
“Vậy phiền Tổng giám đốc Trần gửi đến em gái tôi một câu”
Biết tạm thời không thể đi được, NhanKiến Định bình tĩnh đi về phía giường, cơ thể hiện tại vẫn còn cứng đờ, vừa động một cái là thấy không thoải mái, cổ tay cổ chân bị trói chặt trong thời gian dài, đau như bị kim châm muối xát, anh nhăn chặt mày, nói tiếp: “Chỉ cần Tổng giám đốc Trần giúp tôi báo bình an là được rồi.”
Nói xong NhanKiến Định lại cúi đầu, một tia sáng lóe lên trong mắt, đã đến lúc này rồi, vậy thì chắc chắn là Giang Anh Tuấn đã phát hiện ra chuyện anh và Lê Quốc Nam mất tích, chỉ cần Trần Tuấn Tú liên lạc với nhà họ Nhanthì Giang Anh Tuấn sẽ có thể thông qua đường dẫn của Trần Tuấn Tú tìm ra được nơi này.
“Tổng giám đốc Nhanrất thẳng thắn, lời của cậu, tôi đây tất nhiên sẽ chuyển giúp cậu, nếu như cậu Nam không có gì muốn nói thì hai người cứ nghỉ ngơi cẩn thận đi!”
Món hời đã thu về tay, hiện tại Hải Phòng chắc đã vô cùng loạn rồi, cũng đã tới lúc nên chuyển ít tin tức về thôi.
Trần Tuấn Tú vừa nói xong thì đứng dậy, xoay người rời đi, cũng không bảo phải trói hai người tiếp, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549472/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.