Lúc nên cúi đầu hạ thấp Trần Hiền chưa từng cứng rắn qua, đỡ lấy tay của Trần Tuấn Tú, hắn híp mắt lại, cười rồi trả lời.
Những chuyện này đối với hắn mà nói sớm đã quen rồi, Trần Hiền sau khi ứng phó với Trân Tuấn Tú xong, xoay người sắc mặt nặng nề, quay về phòng của mình, dựa bên cửa sổ, mặc cho gió biển thổi rối bời mái tóc của hắn, hắn nhìn sang nơi tối đen phía xa xa, ánh mắt lộ ra một hướng về.
Giang Anh Tuấn lúc này vẫn còn đang ở trên máy bay, sát giờ chuẩn bị ra nước ngoài cứu người, còn có rất nhiều thứ cần phải sắp xếp cho thỏa đáng, không thì đừng nói là đi cứu người, bản thân cũng rất có thể bị dây vào đó, bên tay chất đầy đống tài liệu nhiều đến mức dường như đọc không hết, Giang Anh Tuấn nhíu nhíu mày, đột nhiên trở nên mệt đến hoảng loạn, đã trôi qua bao nhiêu năm như vậy, anh tự cho rằng mình lớn mạnh, nhưng lại năm lần bảy lượt không bảo vệ được người con gái mà mình yêu thương…
“Chủ tịch, thông tin từ người ở bên đó truyền đến rồi, Trân Tuấn Tú có lẽ đã nhận được thông tin , đã đưa người đi thay đổi vị trí rồi, manh mối để lại không nhiều, nhanh nhất trước khi trời sáng có thể tìm được địa chỉ cụ thể”
Lâm Tiến Quân đôi mắt đỏ rực, trong mắt chứa đầy các tia máu đỏ, cả đoạn đường theo Giang Anh Tuấn đến đây, cũng chưa được nghỉ ngơi cho thật tốt, có thể chống đỡ đến bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2549417/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.