Nhìn cô gái mình nâng niu cưng chiều buồn bã, Dương Thừa Húc lấy dũng khí, nhìn theo phương hướng Dương Minh Hạo đi xa, nghiến răng xông lên nắm cổ tay Trần Nhật Linh: “Nhật Linh, em về phòng đợi anh, anh đi xin bố anh, nếu lần này vẫn không được thì anh đưa em về, công ty con ở Hải Phòng, tạm thời chúng ta không hỏi tới nữa, đợi khi công ty mẹ lớn Ị”
mạnh rồi thì chúng ta lại về Trong lòng Dương Thừa Húc rất hiểu nút thắt trong lòng Trần Nhật Linh, lần này không giải quyết được, e là cả đời cũng không sống vui được.
“Không sao đâu anh, bố anh không phải là người dễ chuyển ý, chúng ta tự nghĩ cách là được, em không muốn nhìn anh….”
“Nhật Linh, anh biết em lo cho anh, nhưng dù sao cũng là bố anh, nhiều lắm thì mắng anh mấy câu thôi, không sao đâu, em yên tâm!”
Dương Thừa Húc ngắt lời Trần Nhật Linh, dịu dàng xoa mặt cô ta, an ủi cười với cô ta rồi quay người rời đi.
Sự dịu dàng trong mắt chợt tắt, lập tức thay bằng sự cười nhạo, Trân Nhật Linh nhìn bóng lưng Dương Thừa Húc chạy đi xa, hừ một tiếng rồi đi vào phòng.
Vốn tưởng rằng phải đợi thêm một thời gian nữa, bây giờ xem ra cô ta có thể gặp được người mình muốn gặp nhanh thôi, chuyện đầu tiên Trần Nhật Linh làm sau khi về phòng là chuẩn bị quần áo đi tắm, dù sao người chút nữa cô ta gặp là nút thắt quan trọng nhất trong kế hoạch của cô ta, cô ta phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2539745/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.