Bảo vệ Trần Nhật Linh trốn kỹ, Trần Hiền bận rộn cả ngày mới chuyển rời được ánh mắt của đám người đi theo sau lưng Trần Nhật Linh đi.
“Giải quyết tốt rồi?”
Trần Nhật Linh được Trần Hiền sắp xếp vào ở biệt thự tư nhân, cô ta ngồi trên ghế sô pha nhìn anh đứng cách đó không xa, nói.
“Trên cơ bản là vậy, có điều cô thật sự không biết bọn họ là do ai phái tới à?”
Một đám người được huấn luyện bài bản như vậy lại dùng để đi bắt Trần Nhật Linh, một cô gái tay trói gà không chặt, cũng có chút kỳ lạ, rốt cuộc là ai dùng chơi lớn như vậy.
“Kẻ thù của tôi rất nhiều, ai mà biết được! Trần Hiền hợp tác không?”
Cô ta tạm thời không về chỗ của Dương Thừa Húc được, đám người theo sau cô ta kia dám chắc năm mươi phần trăm là của Dương Minh Hạo tìm tới, bây giờ đụng vào thì chết lúc nào không biết, vất vả lắm mới nhặt về được một mạng, cô không có thói quen chịu chết.
“Thẻ đánh bạc đâu?”
Trần Hiền nhìn Trân Nhật Linh bằng con mắt đầy hứng thú, dứt khoát tới ngồi bên cạnh cô ta hỏi.
“Tôi đương nhiên nắm chắc thứ đồ có thể báo danh trong tay, anh lại gần đây một chút!”
Cô ta phất phất tay, ra hiệu Trần Hiền ngồi gân một chút, Trần Nhật Linh tủm tỉm cười nhẹ nhàng nói vào tai anh ta vài chữ, sau đó ung dung nhìn anh ta.
“Cô chắc chắn?”
Nghe xong, Trân Hiền có chút khó tin ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2539679/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.