Ngẩng đầu nhìn qua ông cụ Chánh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, Nhan Nhã Quỳnh mím môi cười một tiếng, ngồi xổm xuống nói với NhanHướng Minh.
Cậu bé nghe xong, quay đầu nhìn ông cụ Chánh một chút, nụ cười trên mặt giảm đi mấy phần, chăm chú suy tư hồi lâu, nhẹ gật đầu.
“Được, vậy mẹ về trước, con và cụ chơi vui vẻ, nhớ đi ngủ sớm, chăm sóc thật tốt cho cụ biết chưa?”
Xoa đầu cậu bé, Nhan Nhã Quỳnh thỏa mãn híp mắt cười, gật đầu với ông cụ Chánh, đẩy cậu bé vào trong, thuận tay đóng cửa lại.
Ông cụ thích Hướng Minh, tâm trạng Nhan Nhã Quỳnh thoải mái hơn nhiều, vui vẻ đi về phòng, ngã nhào lên giường mình.
Nhan Nhã Quỳnh hai mắt sáng ngời, lòng bàn tay chống cằm, ngón tay từng chút gõ nhẹ lên má, bốn mắt đối diện nhau, Nhan Nhã Quỳnh chậm rãi thu lại khóe miệng đang nhếch lên, gương mặt chậm rãi ửng hồng dưới ánh nhìn của anh.
Cẩn thận che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như chỉ cần cô không lộ ra, tâm tư vừa rồi sẽ không bị phát hiện.
Giang Anh Tuấn nhìn cử động nhỏ của cô, thu hồi ánh mắt, nhếch khóe miệng.
Ngày mai tới TQT còn có rất nhiều việc đang chờ cô, Giang Anh Tuấn không có ý định trêu chọc cô, cánh tay dài duỗi ra, đắp kín chăn lại, bàn tay cách rèm thăm dò qua xoa đầu cô: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.
Động tác của anh dịu dàng, Nhan Nhã Quỳnh khựng lại một chút, gương mặt nhỏ đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2539618/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.