Cẳng chân đột nhiên run lên một chút nhưng rất nhanh đã ổn định trở lại. tTuy Trần Nhật Linh không hề kêu đau một lần nào nhưng Dương Thừa Húc cũng cố gắng hết sức giảm nhẹ lực tay của mình, sau khi khử trùng xong thì máu mới dừng lại, không còn chảy ra ngoài nữa.
Sau khi băng bó giúp cô ta một lần nữa, Dương Thừa Húc mới xoa nhẹ vệt nước không rõ là nước từ bồn tắm hay là mồ hôi trên trán mình, chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Cố gắng ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe lại. Chờ sau khi miệng vết thương đóng vảy mới có thể xuống giường đi lại một chút. Bác sĩ còn nói sắp tới tốt nhất nên ăn uống thanh đạm hơn một ít, đừng tức giận. Nếu như miệng vết thương không được xử lý kỹ càng thì rất dễ để lại sẹo, cho nên mấy ngày này em ngoan ngoãn một chút nhé.”
Anh ta đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc ướt đẫm của Trần Nhật Linh, khẽ thở dài. Không đợi cô ta đáp lại đã hiểu ý lấy máy sấy bên cạnh giúp cô ta sấy tóc, cũng may chuyện này bình thường anh ta cũng quen làm nên hiện tại cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.
“Lần sau anh quay trở lại là vì phải đi cứu bố mình, em sẽ không đi theo mang thêm phiền phức nữa, em ở lại đây chờ tin tốt của anh.”
Thành phố Hải Phòng trong khoảng thời gian này chỉ sợ là một nơi đầy rẫy chuyện thị phi. Trần Nhật Linh không có ý định tới đó hóng hớt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/2539418/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.